Em dại khờ nên cứ nghĩ anh thương
Nên đâu ngại nhiễu nhương đời trăm mối
Rồi hy vọng ánh sao ngời đêm tối
Sẽ soi đường dẫn lối hướng em đi
Một kiếp người khó bỏ hết sân si
Nên chấp nhận không hạn kỳ tủi nhớ
Dù vẫn biết con tim còn nức nở
Cố dặn mình thôi than thở tình đau
Đêm sẽ tàn và nắng mới lên mau
Cho lá cỏ nhuộm thêm màu xanh ngát
Có những lúc muốn thành muôn ngọn thác
Đổ tơ lòng khao khát ngập dòng say
Gửi niềm riêng theo chiếc lá thu bay
Rơi xuống đất phơi bày thân khô héo
Để mai mốt dẫu hồn hoang lạnh lẽo
Không trách hờn bạc bẽo dấu yêu xưa
Để nhớ hoài hôm ấy một chiều mưa
Dòng ngớ ngẩn đòng đưa vào tâm khảm
Giọt rưng rức thấm không gian ảm đạm
Cả lưng trời mây xám dạt ngàn phương
Em dại khờ nên cứ nghĩ anh thương
Giờ mới hiểu khó chung đường nhau nữa
Xin hãy giữ bờ môi làm đốm lửa
Vọng kinh cầu thương một thuở tình si!
Thứ Sáu, 15 tháng 4, 2016
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét